Thứ Sáu, 31 tháng 7, 2015

[Truyện kì dị] Thu đã về trên đất Hải Phòng

Chap 1:
Em sinh ra ở Hải Phòng nhưng theo mẹ sống và lớn lên trong Sài Gòn. Năm 2010, em 16 tuổi thì bố em ở Hải Phòng điện vào báo tin bố có một đứa con riêng ngoài này và ngỏ ý muốn em ra chăm sóc em bé đỡ đần cho bố.
Thế là 1 tháng sau, em khăn gói lên đường trở về mảnh đất nơi sinh ra mình. Ở Hải Phòng, tình cờ em gặp được một người bạn từ thuở bé, mà cũng là nhân vật chính của câu truyện này, tụi em nhanh chóng trở thành bạn thân.
Bạn em tên Giang. Cao ráo, mặt mũi nom cũng xinh xinh, mỗi tội nước da vàng vọt, dáng đi lại gù gù cái lưng nên nhìn từ xa trông như một bông hoa sắp héo, đặc biệt là do bố mẹ áp dụng công thức sản xuất tiên tiến nên ra đời với cái màn hình phẳng lì. Vì lí do đó nên từ đây xin phép được gọi cô nàng là NL (tức Ngực Lép). Nhưng ngược hẳn với cái ngoại hình vật vạ, cô nàng ăn rất khoẻ và nói rất to, đặc biệt là thích chơi thể thao, giỏi ca hát lại nhiệt tình trong nhiều hoạt động nên có thể nói nàng rất yêu đời.
Tụi em làm bạn với nhau được gần một năm thì một hôm, có ông bạn của bố em ghé nhà em chơi.
Vì em cũng quý ông này nên khi thấy ông tới, em lăng xăng chạy xuống bếp rót nước, mang bánh lên mời ông. Nhưng vừa nhìn thấy em thì ông nhăn mặt, nhíu mày. Ông bảo em ngồi xuống rồi hỏi:
- Dạo này cháu có thấy gì khác lạ trong người không?
Em thấy ông hỏi thế thì lấy làm lạ, cũng nhíu mày suy nghĩ rồi thưa:
- Dạ không ạ, cháu vẫn bình thường mà
- Nhưng trên người cháu có khí âm…
Nghe đến đây em càng ngạc nhiên hơn. Khí âm là gì? Tại sao nó lại có ở trên người mình?
Ông tiếp lời:
- Khí chỉ vẩn vương trên người thôi nên cháu có thể yên tâm là không phải bị đi theo đâu. Dạo này cháu hay chơi với ai?
Em thật thà kể cho ông nghe hết về cô bạn. Ông chăm chú nghe em nói, thỉnh thoảng gật gù lắc lư cái đầu, rồi thỉnh thoảng ông bảo em dừng lại, nói rõ hơn về những chỗ em vừa nói qua. Em kể xong thì ông đứng dậy, dặn em ngày mai dẫn bạn đến nhà rồi chào bố em đi thẳng ra cổng về nhà.
Tối hôm đó, em đem chuyện kể cho cô bạn thì thấy giọng nó có vẻ lạ lắm, hình như nó vừa nói vừa…nấc.
Sang đến hôm sau, em dẫn nó về nhà gặp ông. Đoạn này em xin kể hết một chút về ông.
Ông là người gốc Huế, tên mà mọi người hay gọi ông là ông Uyên, nhưng tên ông không phải là Uyên. Ông tên thật là gì, chẳng ai biết. Gốc gác của ông là ở Huế, họ là họ Phan nhưng do cuộc khởi nghĩa của cụ Phan Bội Châu dẫn đến những cuộc bắt bớ, tàn sát vô tội vạ những gia đình họ Phan của thực dân Pháp, ông nội ông phải đổi họ, cụ đổi thành họ Trần. Còn lí giải về cái tên Uyên của ông thì theo em được biết, mẹ ông tên thật là Công Tôn Nữ Uyên Nhi, mà theo lời ông giải thích thì đó có nghĩa là người con gái tên Uyên.
Do vậy, người ta vẫn hay gọi ông là Trần Uyên.
Vì ông đã mất vào hồi tháng 2 (Âm lịch) năm nay nên mong các thím comment thật lịch sự.
Chap 2:
NL vừa có mặt ở nhà em sáng hôm sau thì ông Uyên cũng tới. Ông đi chầm chậm, chân run run bước lại thật gần NL để quan sát. Tự dưng lúc này, gương mặt ông trông đăm chiêu hơn, khác hẳn với hình ảnh ông già hiền lành, hay cho quà em mà em từng biết. Em có cảm giác lúc này em mà lỡ chạm vào người ông một cái, ông sẽ quay ngoắt lại mắng em một trận ra trò chứ chẳng chơi. Bất giác, em tránh xa 2 người đó ra…
Rồi ông Uyên mở túi ra, lấy ở trong một bộ bài 32 lá. Em cứ tưởng ông định đánh Tiến lên khi ông đưa bộ bài cho NL bảo nó xóc. NL xóc xong thì ông Uyên bảo nó cúp bài, lấy ra 1 lá bài ở giữa rồi bảo nó cầm số bài còn lại lên xóc tiếp. NL xóc xong lần hai, ông Uyên cầm lấy bộ bài đã xóc trải dài xuống đất như hình cánh quạt, ông lại bảo nó rút ra từ trong cánh quạt 8 lá bài.
1 lá bài được lấy ra lúc cúp đặt ở giữa, 8 lá còn lại xếp xung quanh. Cả 9 lá đều được đặt úp mặt trái xuống đất.
Rồi ông lần lượt giở bài lên. Em chỉ nhớ lúc giở lên thấy một lá bồi cơ, một lá ách bích và một lá 9 bích, mặt ông tái mét.
Ông chậm rãi nói:
- Con ạ, con phải nghe cho rõ những gì ông nói sau đây nhé, để ông còn chữa bệnh cho chứ nếu để lâu có thể chết yểu đấy!
NL dạ dạ vâng vâng, xem chừng cô nàng cũng rất rối trong đó.
Đầu tiên, ông Uyên chỉ vào lá bồi cơ:
- Lá này biểu trưng cho tình cảm con ạ. Bây giờ, con đang có tình cảm đặc biệt với một cậu trai nào đó đúng không? Ông xin lỗi, nhưng sẽ không thành đâu.
Nói đoạn, ông lại chỉ vào lá 9 bích:
- Vì cậu ta sẽ gặp tai nạn, nếu may mắn thì qua khỏi, nhưng nếu không thì…
Ông bỏ dở câu nói, thở dài, hất mặt về phía lá bài kế bên, lá ách bích:
- Con biết vì sao sẽ như thế không? Vì con đang bị vong phá theo phá…
NL nghe đến đây, mắt chữ O mồm chữ A, đứng hình không nói được gì. Em phải đập nhẹ vào vai nó một cái thì nó mới ngậm mồm lại nhưng xem chừng vẫn còn chút hoảng loạn. Em nghe xong cũng thần hồn nát thần tính, nhưng do đó không phải là em nên vẫn bình tĩnh hơn cô bạn kia chán.
Ông Uyên thấy thế thì dừng lại, không nói nữa. Nhưng trong ánh mắt ông có chút gì đó đượm buồn.
Một lúc sau, khi đã uống hết 5 cốc nước mát của nhà em thì NL mới bắt đầu hoàn hồn. Nó hỏi ông dồn dập:
- Vậy… vậy tức là sao ạ? Sao lại có vong theo ở đây? Con có tội gì hả ông?
Ông Uyên chỉ im lặng. Một lát sau, ông mới đáp lại câu hỏi của nó, nhưng câu trả lời của ông lại chẳng ăn nhập gì với câu hỏi đặt ra:
- Con đừng sợ, sẽ không sao đâu.
Nói rồi ông cười, nhưng nụ cười của ông thảo mai lắm.
Vào ngay lúc đó, nhìn nụ cười của ông, bỗng dưng em thấy buồn buồn, và một chút lạnh lạnh ở sống lưng.
Ông Uyên ngồi cạnh cửa sổ, rít một điếu thuốc rồi nhả khói ra thành vòng tròn, điệu nghệ lắm. Nhưng để làm được thế, ông phải kéo hơi thuốc vào sâu trong phổi rồi mới nhả ra thành hình được, hại lắm, nhất là với người đã già cả như ông. Hút xong điếu thuốc, ông quay lại nhìn hai đứa bảo:
- Thứ bảy này hai con sang nhà ông nhé!
Em và NL ngước mặt lên nhìn lịch trên cái đồng hồ. Hôm đó mới thứ ba.
Và những chuyện kì dị cũng bắt đầu xảy ra từ hôm đó....

Chap 3:
- Trâm à, mày có tin những gì cái ông Uyên ấy nói không? – NL mắt không nhìn em, hỏi
- Tao không biết, mấy cái chuyện này tao không biết gì hết à – em thật thà trả lời
Tiếp theo đó là một khoảng lặng thật dài giữa hai đứa. NL nằm trên giường trong phòng em, nhìn vẩn vơ lên trần nhà, còn em thì ngồi lướt web truyện cười trên máy tính, cố tỏ ra bình tĩnh. Nhưng thật sự thì, lúc đó em chỉ thấy ghê ghê người và mắt em chẳng thể nhìn vào màn hình được nữa, mà là liếc suốt qua NL. Em cứ tưởng tượng trong đầu là một chút nữa, cô bạn sẽ đứng dậy lao tới bóp cổ mình điên cuồng như trong phim.
Nhưng NL vẫn chỉ nằm nguyên một chỗ, mắt vẫn dính chặt lên trần nhà. Có lẽ lúc đó cô nàng đang đếm mạng nhện, miệng nó cứ lẩm nhẩm 11 12 gì đó. Em ớn lắm, nhưng chả lẽ lại đi đuổi nó về, với lại bạn bè, ai lại làm thế. Chợt NL ngồi phắt dậy, chuyển ánh mắt về phía em hỏi như năn nỉ:
- Trâm à, tối nay qua nhà tao ngủ được không?
- Ờ ờ, cũng được, nhưng sáng mai mày phải chở tao đi học à nha – em kì kèo trả giá
- Ô kê con gà đen, không thành vấn đề - vậy là tụi em đã thoả thuận xong
Nói vậy là làm vậy, em xếp quần áo ngủ bỏ vào balo, xin phép bố tối nay ngủ nhà NL rồi leo lên xe nó, tay vít ga, chân…đạp ghi đông thẳng tiến về hướng nhà cô nàng.
Nhà NL to, đẹp lắm. Bên ngoài thì sơn trắng, vào trong thì một màu đen sang trọng làm điểm nhấn trên một mặt tường, 3 mặt còn lại vẫn để trắng, tranh trí những hình xoắn ốc thú vị.
Bố mẹ của cô nàng từ trước đến nay vốn không được nồng nàn với nhau lắm, đấy là em nghe nó kể thế, chứ em thấy bố mẹ nó lúc ngồi ăn cơm với 2 đứa vẫn rất tình cảm. Hết gắp cho nhau miếng này miếng nọ, rồi lại nhìn nhau cười tình. Chẳng có vẻ gì giống như những gì NL kể. Nhưng chuyện gia đình người ta, dù là bạn thân, em nghĩ cũng không nên tọc mạch trừ khi do chính miệng bạn mình kể. Mà chuyện gia đình, trước giờ với em hay với ai NL cũng đều rất kín tiếng.
Ăn cơm xong, 2 đứa cùng nhau rửa bát rồi lên phòng NL nằm nói chuyện. Sau những gì xảy ra ở nhà em, tụi em cũng chẳng nói với nhau được gì nhiều. Em chỉ thấy, thỉnh thoảng NL thở dài thườn thượt rồi lại nhìn lên trần nhà. Ánh mắt nó lúc đó vô hồn lắm.
Em ngồi chơi một lúc rồi lấy đồ đi tắm. Phòng tắm nhà NL nằm phía sau phòng NL khoảng 5 bước chân thôi, ở phía cuối hành lang. Em đã tắm ở đây vài lần nên cũng không còn lạ nữa. Nhưng hôm nay, khi vừa đặt chân vào căn phòng đó, em chợt thấy không khí trong đó lạnh lẽo lạ thường. Em tự trấn an mình bằng cách hít một hơi thật sâu, nhủ thầm: Phòng tắm lúc nào chả lạnh!
Em bắt đầu cởi quần áo ra tắm thì chợt một cơn gió lạnh thổi ra từ…phía góc tường ra ngoài cửa. Em hãi quá, mặc vội cái quần rồi cầm cái áo che che sơ sài, chạy về phòng NL đóng sầm cửa nhìn nó nói:
- Ê mày, phòng…phòng tắm…
Chưa nói xong thì em dừng lại. Mình mà nói với nó mình không dám đi tắm chỉ vì một cơn gió thì thế nào nó cũng cười thối mặt cho. Nghĩ xong em sửa lời thoại lại thành:
- Tao quên mất cách mở nước ấm phòng tắm rồi, mình tắm chung nhé, cho vui luôn
NL nhìn bộ dạng của em lúc đó, cười mỉa nhưng cô nàng cũng chịu lấy quần áo theo vào tắm chung với em. 2 đứa tắm thật thơm tho sạch sẽ rồi ra ngoài. Lúc tắt đèn phòng tắm đi ra, NL nói với em một câu làm ám ảnh em tới tận giờ:
- Lạ quá mày ạ! Đang mùa hè, mà sao lúc nãy có cơn gió lạnh thổi từ ngoài cửa vào nhỉ?
Chap 4:
Lần này thì tới lượt em nằm nhìn trần nhà còn NL ngồi chơi game. Em nằm suy nghĩ mãi về những gì đã xảy ra trong phòng tắm. Chỉ là một cơn gió thôi mà Trâm, sao phải xoắn?
Nghĩ mãi nghĩ mãi, em ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nhưng em bị đánh thức lúc gần 2h sáng, bởi NL.
Nó đang nằm ngủ cạnh em, nhưng tay chân nó hết khua bên này rồi khèo bên nọ. Nó không nằm yên ngủ, mà quay qua quay lại liên hồi, mỗi lần quay nó đều nhịp thật mạnh xuống giường, làm cái giường rung lên, đánh thức em dậy. Người nó chảy nhiều mồ hôi lắm, như tắm vậy. Nhìn nó như thế, em chỉ muốn hét lên thật to rồi chạy ra khỏi phòng, nhưng em không làm thế.
Lấy hết bình tĩnh, em nắm lấy tay nó thật chặt. Hai bàn tay vừa chạm nhau thì bỗng nó nằm yên lại, mắt nó mở thao láo, ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà, vô hồn, mũi không thở ra hơi.
Đột nhiên đôi mắt nó xoay tròn. Nó hướng ánh mắt sắc lẻm, lạnh ngắt hướng về phía em.
Tay nó siết chặt tay em, như muốn bóp nát bàn tay em vậy. Em đau quá, khẽ la lên một tiếng thì NL nghe được, nó nhe răng ra cười.
Hàm răng nó đã biến mất từ lúc nào. Máu từ lợi chảy xuống giường, xuống gối nhuốm đỏ khắp nơi. Em sợ lắm nhưng không dám khóc to hay nói năng gì nữa. Lúc nãy chỉ la lên một tiếng thôi mà nó đã hoá thành như thế rồi, không biết nữa thì còn như thế nào. Chỉ mong nó đừng ngồi chồm dậy dùng bàn tay lạnh ngắt đang siết chặt tay em kia làm gì mình.
Nó nằm yên như thế một lúc thì chớp mắt một cái rồi thở đều đều. Em oà khóc lay lay nó. NL mở mắt, tỉnh hẳn. Nó như hoàn toàn quên hết những chuyện vừa xảy ra, ngơ ngác nhìn em hỏi:
- Ơ, làm sao mà khóc? Mày hâm à? Hay mơ thấy ác mộng?
Ác mộng cái con mẹ mày ấy NL! Em chỉ muốn chửi nó một trận vì những gì vừa xảy ra nhưng em không nói gì nổi nữa. Em chỉ thấy sợ, sợ một cái gì vô hình sẽ giết cả em lẫn nó trong khi đang ngủ. Nếu lúc nãy em không tỉnh dậy đúng lúc thì sao? Nếu em không sang ngủ cùng nó tối nay thì sao? Có khi nào sáng hôm sau bố mẹ nó gõ cửa phòng gọi con gái cưng dậy đi học nhưng không có tiếng đáp lại, họ mở cửa ra thì thấy nó đã đi từ lúc nào rồi không?
Dòng suy nghĩ cứ cuốn em đi. Em bình tĩnh kể lại mọi chuyện vừa xảy ra cho NL. Kể xong nó mắng em xa xả, bảo em gặp ác mộng. Làm gì có máu me nào ở đây?
Em giật mình nhìn lại xung quanh. Những dòng máu đỏ chảy lênh láng khắp nơi lúc nãy đã hoàn toàn biến mất. Trong em lúc đó đã hình thành một nỗi sợ mơ hồ rất lớn. Em không dám ngủ nữa, và NL cũng thức với em cho tới tận sáng. Chỉ đến lúc những tia nắng sớm đầu tiên chiếu vào phòng đến giờ đi học, bước ra khỏi căn phòng ngủ của NL, em mới thở phào một cách nhẹ nhõm. Em thoát rồi.
Nhưng em đã nhầm. Thực sự thì mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi. Cả ngày hôm đó đi học, em và NL chẳng còn cười đùa với nhau được nữa.

Truyện tình: Cảm ơn em cô nàng chân ngắn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét